Tình yêu là gì? Là gì được nhỉ?
Với một câu hỏi mà để trả lời nó, từ khi xuất hiện con người thì đã bắt đầu đi tìm định nghĩa, mà cho đến tận bây giờ, vô vàn những bài thi ca lãng mạn cho đến khoa học chân thực thì cũng không thể định nghĩa trọn vẹn về tình yêu.
Và vì thế nên bây giờ, để trả lời câu hỏi trên thì dù có một ngàn từ hay nhiều hơn thế rất nhiều thì cũng thể nói cho tròn. Bởi vậy chỉ xin ôm nó lại, nói về cái tình yêu của riêng mình , về những cái nhỏ bé thôi nhưng mất cả cuộc đời để sống vì nó.
Hành trình yêu thương bắt đầu từ lúc ta chưa sinh ra, tình yêu hiện lên qua sự che chở ôm ấp của mẹ, sự bảo bọc trông ngóng của gia đình, tình yêu vỡ òa trong những cái ôm thật chặt của ba và tan ra theo những giọt nước mắt của mẹ khi ta ra đời, tình yêu bện chặt trong bím tóc, hay nét chữ nguệch ngoạc nhưng lại vẽ rất tròn hình yêu thương … Tình yêu này nuôi ta trong sự vị tha bao la vĩ đại, Tình yêu an toàn, Tình yêu vĩnh cửu và là tình yêu bình yên nhất.
Lớn lên tình yêu là những thứ của một người xa lạ, một nụ cười, một ánh mắt, một cái siết tay, một cái ôm thật nhẹ hay một nụ hôn ngọt ngào, dù là tình cảm trong sáng nhẹ nhàng, hay nồng nàn mãnh liệt thì đều sẽ có niềm vui, niềm nhớ và cả những giọt nước mắt, chắc chắn rồi! tình yêu là trò chơi không dành cho lý trí, không tính toán được, không lựa chọn được và tất nhiên sẽ không có một quy tắc nào đặt ra để yêu cả, chuẩn mực hay đánh giá chỉ là thứ để người ta bám vào mơ mộng, còn một khi đã yêu là chỉ yêu thôi. tất cả những điều không hoàn hảo trở thành chuẩn mực, những điều vô lý trở thành những điều có lý nhất trên đời. Con tim có thể làm như vậy – một phép màu quyền năng.
Vị kỷ hơn một chút, tình yêu dành cho một mình ta thôi, một ngày trời mưa, hay nắng nhẹ, một bản nhạc hay một tiếng gọi quen thuộc làm ta thấy sao yêu đời đến thế, yêu đến lạ, thèm được sống, thèm được hít hà cái không khí ngọt ngào mùi vị yêu thương ấy. Tình yêu dành cho bản thân, cho một thú vui mà ta phát cuồng vì nó, khiến ta phải vỡ ra, ùa vào, sống với cái đam mê mà ta cho là ta sinh ra để được sống với nó. Mark Twain đã từng nói rằng:
“Có hai ngày quan trọng nhất trong cuộc đời, đó là ngày ta được sinh ra và ngày ta biết được tại sao.”
Ai rồi cũng sẽ có những lựa chọn riêng của mình, nhưng tất cả đều xuất phát từ điều ta muốn làm, thích làm, và yêu điều mình làm, sống thế mới là sống.
Tình yêu làm cho ta cảm thấy biết ơn về những gì ta đang có, biết ơn vì họ, những con người ta yêu và yêu thương ta vô điều kiện, cảm ơn vì đã đến, đôi khi nó ở đấy, như một điều tất lẽ dĩ ngẫu, để rồi ta vô tình quên đi, giật mình nhìn lại mới thấy đã đến lúc dừng lại, nhặt lấy yêu thương để rồi nhìn vào nó mà bước tiếp.
Rốt cục thì Tình yêu như một lý do quyết định để ta được sống, đưa ta về với bình yên, ôm lại vỗ về, che chở để tiếp thêm sức mạnh, bùng nổ thêm khát khao. Tất cả những điều ta đưa ra đều chỉ là sự so sánh. Tình yêu vô hình nhưng luôn tồn tại ở bất cứ nơi đâu, bất kì dạng vết nào. Đừng bao giờ bi quan hóa tình yêu của mình, cho đi rồi sẽ nhận lại, đừng bao giờ ngần ngại về yêu thương, cũng đừng đặt lý do và rào cản để ta bày tỏ, hãy mở lòng ra, yêu theo cách của ta, yêu hết mình, yêu trọn vẹn, yêu đủ đầy nhất. Đặt tay lên ngực trái, thấy trái tim ta đang đập, ừ, ta đang sống đấy! chờ gì nữa, yêu đi thôi….
Tác giả: Cỏ May