Home / Đọc truyện / Tiểu thuyết: Cô Dâu Mạo Danh

Tiểu thuyết: Cô Dâu Mạo Danh

– Cô tỉnh rồi à?
Câu hỏi đột ngột của hắn làm tôi luống cuống quay người vào trong.
Mặc dù ánh đèn ngủ rất mờ nhưng tôi vẫn sợ hắn thấy mình ……đang khóc.

loading...

– Này! cô ổn rồi chứ?

– Tôi không sao!

Quay người kéo mền, bất giác tôi bắt gặp ánh mắt hắn đang nhìn tôi nửa lo lắng nửa giận dữ:

– Sao cô ngốc vậy hả? Việc có thể làm lúc nào cũng được sao lại nhịn đói hả? cô có biết là…….

Một hy vọng cuối cùng, tôi muốn xác định xem thật ra hắn có chút tình cảm nào với tôi không trước khi quyết định thực hiện “tình yêu cao thượng”- làm kẻ đứng sau chúc phúc cho hắn, tôi nhìn hắn lấy hết can đảm :

– Anh …. có thích tôi không?

Vài giây yên lặng, nét mặt hắn thay đổi nhưng ánh đèn quá mờ không đủ để tôi nhận ra biểu cảm trên mặt hắn:

– Cô đáng sao?

Cái giọng vẫn lạnh như băng, một câu hỏi ngược thay cho câu trả lời của hắn.

Dù đã biết trước là câu trả lời có lẽ sẽ không như ý, nhưng sao vẫn thấy gì đó nghèn nghẹn trong lòng.

” Cô- đáng -sao?”

Câu nói của hắn cứ xoáy sâu vào tim tôi- thắt lại.

Phải!

So với một ngôi sao bạc như Thiên Vân thì tôi làm gì mà xứng với hắn.

Tôi lại cười nhạt với chính mình.

“Mày đúng là mâu thuẫn quá mà Phi Khanh. Đã bảo là sẽ chúc phúc cho người ta rồi mà sao lại có ý muốn níu kéo vậy hả?”

Nhưng mà trong tình yêu đâu ai nói bỏ là dễ dàng từ bỏ được đâu!

Nếu từ bỏ mà không đau thì không phải là tình !

Nếu buông tay dễ dàng mà không luyến tiếc thì chẳng phải là yêu!

Tôi yêu hắn!

Và:

Tôi chấp nhận tiếc nuối và đau thương cho mình chỉ cần…… Hắn hạnh phúc!

– Anh yêu Thiên Vân?

Tôi hỏi hắn mà nghe cổ họng mình đắng nghét.

– Dĩ nhiên!- trong giọng nói của hắn thoáng như có tiếng cười.

Chỉ bấy nhiêu thôi, tôi hiểu rồi……….

Im lặng!

Tôi kéo mền trùm qua người không nói gì thêm nữa.

Bóng tối bao trùm che đi dòng lệ cứ lăn dài.

Chỉ một lần này nữa thôi.

Bình luận cho bài viết

Nhận xét