Gió vẫn thổi mạnh cuốn những chiếc lá bay, dòng người hối hả về nhà, tiết trời lạnh giá, khiến con người ta cảm giác cần nhau hơn bao giờ hết.
Cô ngồi trong căn phòng tối, cầm chiếc điện thoại trên tay, theo thói quen thường lệ trước khi đi ngủ, cô gõ gõ những dòng chữ trong hộp thư gửi đi: “anh yêu, ngủ ngon”. Chỉ ngắn gọn như vậy, và cô bấm nút “send”.
Còn anh? Anh mải mê trong vòng tay một cô gái lạ mà anh gặp ở vũ trường, một cô nàng nóng bỏng, ngọt ngào với chiếc váy khoét quá gối, đến gần anh, hôn anh và tình nguyện lên giường với anh, mặc cho anh cũng chẳng hề biết cô ta là ai, ngay cả tên cô gái đó là gì anh cũng chẳng quan tâm.
Anh đâu có ngoại tình, anh không hề quyến rũ cô ta, chỉ là cô ta tự đến với anh. Anh không thể từ chối những cô gái tự nguyện với mình. Ai bảo anh có số đào hoa. Anh đang quay quồng bởi sự nóng bỏng của cô gái lạ, thì tiếng chuông tin nhắn vang lên, anh không thèm để ý đến chiếc điện thoại vì anh biết tin nhắn đó là của ai, và cũng chẳng bận tâm xem nội dung tin nhắn đó là gì, vì anh biết chắc chắn đó là lời chúc: “anh yêu, ngủ ngon”.
Một ngày đông lạnh. Trong căn phòng tối có một giấc ngủ sâu sau một ngày bận rộn. Ở một căn phòng khác, với ngổn ngang đồ đạc, áo quần, giày dép cùng với hai con người nồng nặc hơi rượu
Tia nắng sớm chiếu thẳng khiến anh tỉnh giấc. Việc đầu tiên mà anh làm đó là với lấy chiếc điện thoại, và gửi một tin nhắn yêu thương cho cô: “Dậy nào em yêu, ấm áp nhé”.
Đây cũng là thói quen của anh, sáng sớm gửi tới cô một tin nhắn yêu thương, như một công việc được lập trình sẵn. Anh tắm rửa và rời khỏi căn phòng. Anh đi làm như chưa có chuyện gì xảy ra, mặc cho cô gái kia vẫn còn ngủ.
Cô kéo nhẹ tấm rèm cửa sổ đón những tia nắng đầu tiên trong ngày, chuông điện thoại reo lên và dường như cô cũng biết tin nhắn đó là từ anh, và cũng giống anh, cô chẳng hề mở ra xem. Cô ăn sáng và đi làm như thói quen hằng ngày.
Hôm nay là ngày đầu tuần, nên cô đã diện một chiếc váy hồng phấn, để lộ bờ vai trắng thon thả. Cô là một cô gái thành công, giỏi giang và xinh đẹp. Cô luôn được đeo đuổi bởi các chàng trai. Nhưng cô vẫn yêu một mình anh. Dù cho tình yêu đó, như một trò chơi cút bắt.
Anh và cô làm chung công ty nhưng có lẽ một tháng hai người gặp nhau chỉ một đôi lần. Cô biết mọi mối quan hệ phức tạp của anh nhưng dường như cô không quan tâm. Cô gọi anh là người yêu. Cô không chắc thứ mà hai người đang dành cho nhau có phải là tình yêu. Có lẽ cô chỉ đùa cợt với anh cũng như chính anh đang đùa cợt cô, chỉ là những tin nhắn yêu đương được viết sẵn như thói quen của cả hai.
Nhưng cả hai lại không hề ngừng việc gửi tin nhắn cho nhau hằng ngày. Anh xem cô như người tình trong mơ, vì anh thấy ở cô là sự khác biệt, những tin nhắn yêu thương đến hàng ngày đó không làm anh chán, nó giống như một gia vị đặc biệt cho những bữa ăn cuộc sống lạt lẽo của anh.
Còn cô, việc gửi tin nhắn cho anh đã trở thành một thói quen không thể bỏ, cô xem đó là công việc yêu đương duy nhất mà cô có thể làm và cô thấy vui với công việc đó.
Sau một ngày bận rộn cô trở về căn hộ, cô lao vào phòng tắm, ngắm nhìn mình trong gương, cô tự nhận mình xinh đẹp, và cũng sexy đó chứ, không hề thua kém những cô gái chân dài cặp với anh, nhưng sao cô và anh chỉ dừng lại ở những dòng tin nhắn yêu thương đó. Đôi mắt nâu chợt nhòe đi…
Cô nhấc điện thoại lên gọi cho anh, nhưng anh không trả lời.
Sao anh không trả lời điện thoại? – Cô gái lạ hỏi anh.
Chỉ là một cô gái yêu anh, muốn đến với anh, nếu anh trả lời cô ấy có nghĩa là anh sẽ bỏ rơi em đêm này đó, em muốn thế không?
Anh nói với cái chất giọng đểu cáng chết người đó cộng thêm với nụ cười nửa miệng nhạt nhòa. Và nàng ta tưởng mình đã chinh phục được anh. Nhưng sự thật chỉ là anh không biết phải nói gì với cô nên không nghe máy mà thôi.
Lại một ngày nữa trôi qua… Một ngày đông rất lạnh!
Anh gọi cho cô, anh hẹn cô đi ăn tối, và dường như cô đã đồng ý cô không quan tâm đến chuyện cũ. Cô và anh gặp nhau, cùng nhau ăn tối và cùng nhau cười đùa vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra. Anh tiễn cô về, và hôn nhẹ lên má cô. Anh về và cô bước lên phòng.
Cô ngồi đó, suy nghĩ vẩn vơ về những gì đã qua. Không có gì chỉ là những tin nhắn, những cử chỉ yêu thương mà thôi, không phải tình yêu – cô tự nhủ với mình. Nhưng có một điều cô thể giấu – cô nhớ anh!
Anh lái xe, suy nghĩ về cô, anh cảm nhận cô đã run lên khi anh hôn nhẹ lên trán cô. Có điều gì đó nói với anh rằng anh đã yêu. Bất chợt điện thoại reo lên, chắc lại một cô nàng nóng bỏng nào đó, muốn qua đến với anh. Và tất nhiên anh không thể từ chối. Anh quên hết những chuyện đang nghĩ và chạy đến nơi hẹn.
Anh nhắn tin cho cô: “Anh về tới nhà rồi. Em ngủ sớm đi nhé, anh cũng ngủ sớm đây”. Cô trả lời: “Anh yêu ngủ ngon” – đúng với mô tip thường ngày.
Cô cùng bạn bước vào bar. Anh đang ngồi đó, bên cạnh là một cô nàng nóng bỏng. Cô không lấy làm lạ vì đó công việc anh làm mỗi tối. Cô ngồi ngay đó đối diện với anh. Thấy cô, anh giật mình thảng thốt. Không hiểu vì sao tim anh lại đau. Anh bước tới, kéo cô ra khỏi đám bạn.
– Em đã nói là em đã ngủ cơ mà sao em lại ở đây? – Anh chất vấn cô bằng sự phẫn nộ.
– Còn anh, anh nói anh đang ở nhà chuẩn bị đi ngủ cơ mà, vậy cô gái đó là sao? – Cô điềm tĩnh trả lời.
– Em nói dối anh trước.
– Anh nhắn tin cho em trước cơ mà.
– Em nói dối anh.
– Anh nói dối em.
– Hai người to tiếng với nhau ngay giữa chỗ đông người, và đây cũng là lần đầu tiên anh to tiếng với cô. Trong phút chốc đó, ai đó đã tĩnh tâm lại, và nhận ra được điều gì. Cô nhìn anh:
– Em xin lỗi, chúng ta không là gì của nhau, cả hai đã cùng nói dối coi như hòa, em về đây. – Mắt cô nhòe đi trong ánh đèn màu chập choạng.
– Đợi đã, em khóc đó ư? Em đang ghen? – Anh định lấy tay áp lên má cô rồi ngập ngừng. Để anh đưa em về – Anh nói mà con tim trĩu nặng. Anh cảm thấy mình sắp mất đi một thứ gì quan trọng lắm.
– Không cần đâu, anh cứ vào đi.
Cô bước thật nhanh che đi những giọt nước mắt đang rơi. Cô chợt cảm thấy nhói đau trong tim, có phải cô đã yêu anh? Anh đứng đó lặng lẽ nhìn theo bóng cô. Anh không biết tại sao mình lại nổi cáu với cô? Anh thấy tim anh đau lắm, như có ai cào xé vậy. Có phải anh đã yêu người con gái kia.
Gió vẫn thổi mạnh cuốn những chiếc lá bay, dòng người hối hả về nhà, tiết trời lạnh giá, khiến con người ta cảm giác cần nhau hơn bao giờ hết.
Nhưng tin nhắn yêu thương kia đã chấm dứt hay sẽ còn tiếp tục? Và tình yêu có đến với những ai đùa giỡn nó?
Thật khó để nhận ra một tình yêu thật sự khi xung quanh bủa vây sự giả dối.
Theo Mai Thúy (Khám phá)