Home / Văn mẫu / Lớp 12 / Bình giảng đoạn thơ trong bài Tiếng hát con tàu của Chế Lan Viên

Bình giảng đoạn thơ trong bài Tiếng hát con tàu của Chế Lan Viên

Bình giảng đoạn thơ sau trong bài Tiếng hát con tàu của Chế Lan Viên:

loading...

“…Nhớ bản sương giăng, nhớ đèo mây phủ
Nơi nào qua lòng lại chẳng yêu thương.
Khi ta ở chỉ là nơi đất ở,
Khi ta đi đất đã hoá tâm hồn
Anh bỗng nhớ em như đông về nhớ rét
Tình yêu ta như cánh kiến hoa vàng,
Như xuân đến chim rừng lông trở biếc
Tình yêu làm đất lạ hoá quê hương…”

BÀI LÀM THAM KHẢO

Chế Lan Viên (1920 – 1989) là nhà thơ giàu tài năng và sáng tạo. Hơn một nửa thế kỉ làm thơ, cảm hứng thơ ca của ông dào dạt như một dòng sông vỗ sóng. Từ “Điêu tàn” đến “Ánh sáng phù sa”, hành trình thơ của Chế Lan Viên “từ thung lũng đau thương ra cánh đồng vui”, vượt qua quá khứ nặng nề, u buồn, đến với cuộc đời, với nhân dân và đất nước.

Bài thơ “Tiếng hát con tàu” rút từ tập “Ánh sánh và phù sa” là khúc hát say mê mang hương vị và tình yêu cuộc đời. Nhà thơ ví tâm hồn mình như con tàu “uống vầng trăng”, vùn vụt tiến lên phía trước đầy lòng hăm hở trong bài ca xây dựng cuộc đời. Đến với Tây Bắc là trở về với nhân dân – những con người tình nghĩa. Đến với Tây Bắc là đến với “xứ thiêng liêng rừng núi đã anh hùng”. Suốt những năm dài kháng chiến đc sống trong lòng nhân dân, bước chân nhà thơ đã đi qua nhiều miền đất nước: khu Bốn, khu Ba, Việt Bắc, Tây Bắc… Bao nhiêu kỉ niệm đầy ắp trong lòng về những con người. về những miền quê xa lạ. Trong hoài niệm, nhà thơ ân tình hát lên. Đây là đoạn thơ tiêu biểu trong phần hai bài “Tiếng hát con tàu”:

“Nhớ bản sương giăng…
… đất lạ hoá quê hương”.

Nỗi nhớ Tây Bắc đầy vơi trong lòng. Nhớ núi rừng, nhớ làng bản, nhớ những con đèomây trắng phủ mờ, nhớ những “Nơi máu rỏ tâm hồn ta thấm đất”. “Bản sương giăng” và “đèomây phủ” gợi tả cảnh núi rừng mọt mù, xa xôi nghìn trùng cách trở. Hai chữ “nhớ” trong vần thơ diễn tả sự tha thiết bồi hồi. Câu thơ cân xứng qua hai vế tiểu đối: “Nhớ bản sương giăng – Nhớ đèo mây phủ”.

Bao năm tháng qua, những dốc núi đèo cao, những làng bản mù sương, những nẻo đường một thời gian khổ vẫn còn vương vấn trong lòng. Những kỉ niệm đẹp một thời máu lửa đâu dễ quên. Nhà thơ tự hỏi lòng mình: “Nơi nào qua lòng lại chẳng yêu thương?” cũng là để khẳng định mình với tất cả niềm tự hào sâu sắc. Giọng thơ sâu lắng, êm ái, ngọt ngào. Nỗi nhớ và “yêu thương” cũng là tình cảm của người chiến sĩ Tây Tiến với núi rừng và con sông Mã miền Tây: “Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi! Nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi”. Câu thơ của Chế Lan Viên hàm chứa tình cảm đẹp, đồng thời phát hiện chiều sâu của tâm hồn và quy luật tình cảm của con người. Đó cũng là sự tổng kết đường đời, cách sống, đạo lí sống của người cán bộ kháng chiến. Hai câu thơ tiếp theo cấu trúc song hành, ánh lên vẻ đẹp trí tuệ. Đó là nét đặc sắc trong thơ của Chế Lan Viên:

“Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở,
Khi ta đi, đất đã hoá tâm hồn”.

“Khi ta ở” rồi “khi ta đi” đã trải qua nhiều năm tháng? Hai cảnh ngộ, hai hoàn cảnh sống đã đổi thay. Thời gian và không gian, ở và đi, quá khứ và hiện tại không làm cho lòng dạ đổi thay, trái lại “đất đã hoá tâm hồn”. Kẻ vô tâm và bất nghĩa thì “đi là hết: “nơi đất ở” chỉ còn là dửng dưng mà thôi. Có sống hết mình, sống đẹp với “nơi đất ở” thì khi xa cách, lòng ta mới mang theo bao kỉ niệm vui, buồn sâu sắc. Câu thơ là tiếng nói tình nghĩa ở đời, là niềm tự hào về cách ăn ở thuỷ chung, sắt son. Tây Bắc – mảnh đất thiêng liêng anh hùng đã mang tình sâu nghĩa nặng đối với nhà thơ và bao chiến sĩ. Bao chiến sĩ đa đem sương máu thắp sáng ngọn lửa Điện Biên thần kì. Mảnh đất ấy có bao nhiêu con người tình nghĩa, để thương để nhớ trong lòng ta. Là anh du kích: “Chiếc áo nâu anh mặc đêm công đồn – Đêm cuối cùng anh cởi lại cho con”. Là bà mế “lửa hồng soi tóc bạc”, tuy “không phải hòn máu cắt nhưng “Trọn đời con nhớ mãi ơn nuôi”. Là cô gái Tây Bắc “Vắt xôi nuôi quân em giấu giữa rừng”, để lại nhiều bâng khuâng: “Bữa xôi đầu còn toả mùi hương”. Vì thế thật là dễ hiểu, mảnh đất ấy, cùng với những con người như thế ấy “Lòng lại chẳng yêu thương?”. Có trải nghiệm mới thấm thía tình đời và vị đời sâu nặng:

“Khi ta đi đất đã hoá tâm hồn”.

Con người nhân hậu, biết sống trong đạo lí, biết ăn ở trong tình nghĩa thuỷ chung, có cả cái tâm đẹp và cái tài lớn mới viết nên những câu thơ mang màu sắc triết lí đẹp và hay như thế! Có điều thú vị là những triết luận ấy không chút khô khan mà chủ yếu là những xúc động của chính tâm hồn mình, được lay động và cất cánh thành lời ca. Triết luận ấy lại đc diễn đạt bằng một thứ ngôn ngữ giàu hình tượng và cảm xúc nên đã khơi dậy trong mỗi chúng ta bao hoài niệm đẹp đối với miền quê của riêng mình.

Khổ thơ tiếp theo, mạch thơ đột ngột chuyển sang một rung cảm và suy tưởng khác – tình yêu và đất lạ:

“Anh bỗng nhớ em như đông về nhớ rét
Tình yêu ta như cánh kiến hoa vàng
Như xuân đến chim rừng lông trở biếc
Tình yêu làm đất lạ hoá quê hương!”.

Nói về tình yêu – một tình yêu đẹp – Chế Lan Viên sử dụng liên tiếp những hình ảnh so sánh ẩn dụ tạo nên những vần thơ độc đáo, thi vị. Mỗi một so sánh là một liên tưởng nói đén tình yêu và nỗi nhớ xôn xao, mơ màng và thấm thía lan toả trong lòng. Câu thơ: “Anh bỗng nhớ em như đông về nhớ rét” thể hiện sự gắn bó yêu thương giữa hai trái tim , hai tâm hồn như quy luật kì diệu của thiên nhiên, của sự sống. Cánh kiến – sản phẩm của núi rừng, là chất kết dính. Hoa vàng tượng trưng cho vẻ đẹp thơ mộng, tác jả có một cách nói mới lạ, đậm đà: “Tình yêu ta như cánh kiến hoa vàng”. Mùa xuân đến, trăm hoa đua nở, cây cỏ đâm chồi nảy lộc. Mùa xuân cũng là mùa của tình yêu, của sự sánh đôi, kết bầy, của cái đẹp nảy nở trong hạnh phúc: “Chim rừng lông trở biếc” hót rộn ràng. “Của yến anh này đây khúc tình si” (Xuân Diệu). Nhà thơ Chế Lan Viên đã cụ thể khái niệm trừu tượng tình yêu thành những hình ảnh so sánh cụ thể, gần gũi, thân thuộc với con người, nhất là với những đồng bào miền núi. Nếu trong Việt Bắc, Tố Hữu đã nói về nỗi nhớ chiến khu với bao cung bậc tha thiết, bồi hồi:

“Nhớ gì như nhớ người yêu
Trăng lên đầu núi, nắng chiều lưng nương.
Nhớ từng bản khói cùng sương,
Sớm khuya bếp lửa người thương đi về”.

Thì ở trong bài thơ này, Chế Lan Viên nói về nỗi nhớ ấy với tất cả ân tình sâu nặng và đc diễn tả bằng một thứ ngôn ngữ giàu mĩ cảm.

Ở khổ thơ trc có câu: “Khi ta đi đất đã hoá tâm hồn”, ở khổ thơ sau, tác jả lại viết: “Tình yêu làm đất lạ hoá quê hương”. Sống có ân nghĩa thì đất lạ mới “hoá tâm hồn”. Sống trọn tình yêu thì “đất lạ hoá quê hương”. Ca dao có câu: “Đến đây thì ở lại đây – Bao jờ bén rễ xanh cây mới về”. Đó là sự níu jữ của tình yêu. Câu thơ: “Tình yêu làm đất lạ hoá quê hương” như một mệnh đề ngắn gọn và cô đúc. Châm ngôn sống đẹp. thuỷ chung đc khẳng định như một chân lí! Không chỉ yêu nơi chôn rau cắt rốn của mình mà tâm hồn, tấm lòng cònrộng mở ra đến mọi miền quê. Tình yêu quê hương gắn liền với tình yêu đất nước.Tình yêu đất lạ gắn liền với những con người mà mình từng mang trong lòng nghĩa nặng tình sâu. Chữ “hoá” trong câu thơ là “nhãn tự” thể hiện sự biến đổi kì diệu từ lượng là “đất lạ” thành chất là “quê hương” mà yếu tố quyết định là tình yêu. Câu thơ của Chế Lan Viên cho ta nhiều liên tưởng và suy tưởng để tự đo lòng mình, phát hiện ra vẻ đẹp tiềm ẩn và sự phong phú của tâm hồn mình.

Đoạn thơ trên cho ta thấy vẻ đẹp văn chương và cốt cách thi sĩ của Chế Lan Viên. Thơ ônghàm súc, mang tính chât trí tuệ lại đc trang phục bằng một thứ ngôn ngữ jàu hình tượng và biểu cảm. Giọng thơ tha thiết, đằm thắm. Đến với nhân dân, sống trong lòng dân là trở về cội nguồn hạnh phúc để cống hiến và sáng tạo. Bài học về tình nghĩa, về thuỷ chung trong tình yêu đc diễn tả một cách thấm thía. Những tình cảm sâu sắc ấy và chân thành ấy là tấm lòng của thi sĩ đối với đất nước và nhân dân được diễn tả một cách tài hoa, giàu cá tính sáng tạo trong bài thơ “Tiếng hát con tàu”.

Bình luận cho bài viết

Nhận xét

Có thể bạn quan tâm

Nghị luận sự tự tin trong cuộc sống, bài viết hoàn thiện 90%

Chú ý bài viết chỉ tham khảo nhé, các em cần đọc hết bài này …