Home / Đọc truyện / Vì anh không thích em

Vì anh không thích em

Dòng người hối hả lướt qua, mất hút sau cánh cổng trường đại học phía sau cô. Trúc Linh đưa cánh tay lên cao huơ đi huơ lại, miệng cười tươi rói khi trông thấy bóng dáng Thanh Phong thấp thoáng từ xa.

loading...

“Phong, em ở đây!” Linh kiễng chân hết cỡ, chới với giữa biển người.

Phong chạy đến bên Linh, đặt lên trán cô một nụ hôn phớt nhẹ. Linh lùi lại phía sau theo phản xạ tự nhiên, đôi bàn tay bất giác nắm chặt.

“Em đợi anh lâu không?” Phong hỏi.

Linh lắc đầu, níu lấy cánh tay Phong. Lúc này cô mới nhận ra toàn thân Phong nhễ nhại mồ hôi, chiếc áo trắng anh đang mặc hằn lên những vệt đen có mùi dầu mỡ.

“Anh bị làm sao thế?” Linh nhìn Phong nghi hoặc.

Phong gãi đầu: “Xe đạp bị tuột xích giữa đường nên anh đành vác nó trên vai, một mạch chạy đến đây.”

“Sao anh không đem vào tiệm mà sửa?” Linh vẫn chăm chú nhìn anh.

vì anh không thích em
vì anh không thích em

Phong lấy tay khẽ bẹo má Linh: “Còn phải nói nữa! Anh sợ em đợi lâu!”.

Linh mỉm cười dịu dàng nhìn Phong. Gương mặt hoàn hảo của anh bừng sáng dưới ánh mặt trời cuối hạ. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn trán bị ánh nắng rọi thẳng vào, trở nên lấp lánh như những vì sao nhỏ.

“Phong! Anh vẫn ngốc như vậy!”

Linh cảm động đến mức cổ họng nghèn nghẹn, đôi chân mày hơi nhíu lại khi nụ cười an nhiên của chàng trai đối diện in lên võng mạc cô. Linh chỉ ước khoảnh khắc ấy mình có thể quên hết mọi chuyện trong quá khứ mà lao vào ôm lấy anh thật chặt, cảm nhận hơi ấm từ vòng tay anh một lần nữa.

Một năm rồi, đã một năm rồi nhưng anh vẫn không hề thay đổi. Vẫn là cái vẻ vẻ ôn nhu, dịu dàng ấy, vẫn là ánh mắt tha thiết ấy. Từng cử chỉ lời nói của anh đều khiến cô động lòng chẳng thể cưỡng lại. Ký ức dội vào trái tim cô như con sóng dữ phũ phàng cuốn phăng mọi vật cản, tuyệt chẳng thể trốn tránh.

Linh vẫn nhớ như in mùa hạ năm ấy, hai cái bóng áo trắng ngả đầu vào nhau dưới gốc cây sân trường. Những vạt nắng vàng ươm nhuộm lên người họ một màu hạnh phúc. Cô tựa cằm mình lên vai Phong, ghé sát tai anh thì thầm: “Anh thích em chứ?”.

Phong lặng thinh không đáp, cô chỉ nghe thấy tiếng cành lá bị gió thổi va vào nhau xào xạc.

“Sao anh không nói gì?” Linh phụng phịu níu lấy cánh tay anh đẩy qua đẩy lại.

Phong quay sang nhìn cô, ánh mắt nhuốm màu phiền muộn:

“Chúng ta đừng nói về vấn đề này nữa, được không?”

“Tại sao lại không nói? Hôm nay anh nhất định phải trả lời em!” Linh hờn dỗi quay mặt đi nơi khác, ấm ức đến mức sắp khóc đến nơi.

Phong không dám nhìn thẳng Linh, gương mặt anh trở nên u ám như bầu trời trước mỗi cơn mưa dông. Anh đan tay mình vào tay Linh, siết chặt đến mức cô a lên kêu đau.

“Linh à!”

“Anh… không thích em!”

***

2007

Buổi lễ chào cờ đầu tuần không thể diễn ra như dự kiến vì một sự kiện bất ngờ. Sân trường phủ kín những cánh hoa hồng đỏ. Bục sân khấu sáng rực bởi những cây nến đặt trong ly thủy tinh, xếp thành hình một trái tim lớn. Những hàng ghế mấy phút trước còn tăm tắp thẳng hàng bị lũ học sinh nhất quỉ nhì ma xô đi xộc xệch. Hành lang tầng hai, và cả tầng ba tràn ngập những cái bóng áo trắng đang mở to mắt hiếu kỳ, miệng không ngừng hò hét, gọi tên một người:

“Thanh Phong”

“Thanh Phong”

“Thanh Phong…”

Phong đứng bất động như tượng bên trong trái tim được tạo nên bởi vô số ánh nến lập lòe, điệu bộ ngượng ngập chẳng giống với một Thanh Phong phóng khoáng thường ngày. Trúc Linh ở cách anh chưa đầy ba tấc, gần đến mức chỉ cần anh bước thêm một bước thôi thì môi anh sẽ chạm vào trán cô.

“Linh! Làm bạn gái anh nhé!”

Phong nghiêng đầu nhìn cô, từng tế bào trên cơ thể anh bối rối nhảy lên loạn xạ.

Linh nghe tim mình đập thình thịch phía sau lồng ngực. Gương mặt cô đỏ bừng như bị những ngọn nến xung quanh thiêu đốt.

Những tiếng vỗ tay rào rào vang lên không ngớt, những tiếng hô vang “đồng ý”, “đồng ý” náo động cả một khoảng trời. Nhưng cô dường như không nghe thấy gì nữa. Đầu óc cô hỗn loạn như đống tơ vò, càng gỡ càng rối. Hình ảnh duy nhất còn sót lại trong tâm trí khoảnh khắc ấy là mái đầu anh nghiêng nghiêng chờ đợi. Anh mắt thâm tình như nhất nơi anh khiến trái tim nhỏ bé của cô chẳng thể đập đúng một nhịp nào.

Nắng xuyên qua những tán lá trên cành cao, rọi thẳng vào đồng tử. Linh nheo mắt lại theo phản xạ tự nhiên. Gương mặt góc cạnh của anh phút chốc trở nên mơ hồ chẳng rõ. Cô bỗng cảm thấy cơ thể nhẽ bẫng như mây. Gió chạm vào bờ vai ai đang run rẩy, thổi cô ngả vào lòng anh.

“Em đồng ý!”

Đôi môi cô run run xúc động, giọng nói nghẹn ngào vì hạnh phúc. Cô nép mình vào khuôn ngực vững chãi, cảm giác bình yên kỳ lạ! Cánh tay cô vòng ra phía sau ghì chặt lên lưng anh. Giây phút ấy, cô cứ ngỡ tấm lưng thẳng của anh có thể vì cô mà chống đỡ cả đất trời.

Phong từng thắc mắc tại sao những đôi tình nhân khi ôm nhau hoặc hôn nhau thường nhắm mắt lại. Cuối cùng thì anh cũng đã hiểu: Bởi vì hương vị ngọt ngào của tình yêu là thứ không thể dùng mắt nhìn, mà phải dùng trái tim và tấm lòng cảm nhận. Nhìn Linh ngoan ngoãn như chú mèo con nằm gọn trong lòng mình, đôi mắt anh từ từ khép lại. Thanh Phong tự nhủ từ giây phút này, anh sẽ là một cơn gió mát quấn quít bên cô (1), đuổi theo cô đến tận chân trời góc bể.

Một bước chẳng rời…

***

Anh ôm cô như thế chẳng biết bao lâu. Đến khi cô rời khỏi lòng anh, đưa mắt ngơ ngác nhìn bốn phía, anh cũng giật mình nhận ra không gian xung quanh đã im bặt, chỉ còn lại tiếng ve cuối hạ thiêu đốt trái tim hai kẻ đang yêu. Khung cảnh hỗn loạn lúc trước biến mất không lưu lại chút dấu vết. Sân trường vắng tanh không một bóng người, những chiếc ghế nhựa bị lật nằm chỏng chơ đè lên những cánh hồng bầm dập.

Mặt Linh trắng bệch không còn giọt máu khi trông thấy thầy giám thị đứng lừng lững ngay phía sau hai người. Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã nghe thấy Phong a lên một tiếng. Tai anh bị một bàn tay kéo lệch về một phía. Giọng nói trầm ổn đầy quyền uy vang lên khiến cô chẳng dám thở mạnh:

“Hay lắm! Trường học hôm nay bị cô cậu biến thành công viên ghế đá rồi!”

“Thầy…”

Phong luống cuống nhất thời không biết phải nói gì. Tai anh đỏ lừ vì bị véo mạnh, khuôn mặt nhăn nhó trông rất khổ sở.

Trúc Linh nhìn Phong thương cảm nhưng chẳng dám mở miệng cầu xin, đành im lặng khoác tay anh đứng chịu trận.

“Hoa đẹp đấy!”

“Nến lung linh đấy!”

“Mời cô cậu lên phòng tôi uống nước nói chuyện!”

“Đừng thầy ơi! Chúng em…”

“Không xin xỏ gì cả!”

Thầy quát lớn khiến Linh giật nảy mình. Hai cái bóng áo trắng lặng lẽ cúi đầu đi theo người thầy đầu hai thứ tóc, thỉnh thoảng lại len lén ngẩng lên dò xét đôi mắt sâu xa ẩn sau cặp kính viễn dày cộp.

Phía sau ô cửa chớp im lìm đóng kín mỗi lớp học, những ánh mắt thơ ngây he hé chẳng dám nhìn thẳng quan sát tình hình bên ngoài. Những tiếng thở dài não nề nối tiếp nhau khiến nắng cũng buồn lây mà nhạt đi không ít. Những chú ve vắt vẻo trên cành cao dường như cũng cảm nhận được sự ngột ngạt trong không khí, biết điều thôi không kêu nữa…

Chợt nhớ ra mình vừa bỏ sót điều gì, thầy giám thị dừng bước, quay lại nhìn hai kẻ tội đồ phía sau, ngữ khí ôn tồn đến mức không thể tin được:

“À! Còn nữa! Cuối giờ mời phụ huynh cô cậu đến làm việc với tôi!”

***

Phòng giám thị lúc năm giờ chiều.

Không khí bên trong im ắng đáng sợ, chỉ nghe thấy tiếng quạt trần quay vù vù trên đầu. Những dải sáng màu cam nhẹ nhàng lách mình qua song cửa sắt đã rỉ hoen, rón rén chui vào góc nhà. Lần đầu tiên Linh ngắm hoàng hôn mà không hề cảm thấy lãng mạn.

“Bố Thanh Phong, mẹ Trúc Linh! Hai người xem con trai con gái hai người đấy. Mới tí tuổi đã bày đặt yêu đương với tỏ tình, chẳng ra thể thống gì cả!”

Thầy giám thị vừa nói vừa chỉ tay vào hai đứa “nhóc con” đứng phía sau. Sắc mặt hai vị phụ huynh trở nên khó coi như bầu trời đang dần chuyển tối. Họ quay sang nhìn người ngồi bên cạnh, nhưng khi ánh mắt người này vừa chạm vào đôi mắt người kia, họ lại vội vàng làm ngơ quay đi nơi khác. Mặt trời ngày càng lặn sâu, để lại ánh tà dương nhá nhem hóa thành tấm bình phong che giấu tất cả những cảm xúc phức tạp trên gương mặt họ.

“Bố Thanh Phong, mẹ Trúc Linh! Hai vị có nghe tôi nói không đấy?”

Thầy giám thị hỏi lại khi thấy hai người có vẻ không chú tâm đến cuộc nói chuyện.

Vẻ bối rối thoáng qua trên gương mặt bố Thanh Phong, ông cất giọng buồn bã:

“Tụi nhỏ trẻ người non dạ nên chưa hiểu biết. Mong thầy giơ cao đánh khẽ! Tôi cam đoan chuyện tương tự sẽ không bao giờ xảy ra nữa!”

Thanh Phong nghiêng đầu nhìn người bố thường ngày vốn rất nghiêm khắc. Anh lấy làm lạ tại sao hôm nay ông không nổi trận lôi đình như mọi khi. Tại sao mắt ông lại trũng sâu, chất đầy vẻ ăn năn, day dứt chẳng khác nào một người lương thiện lần đầu biết trộm đồ. Trúc Linh cũng cảm thấy có gì đó khác khác ở mẹ mình. Từ khi bước vào căn phòng này bà thậm chí còn chưa mở miệng nói chuyện.

Sau rất nhiều lời hứa sẽ “dạy dỗ con cái đàng hoàng”, Thanh Phong và Trúc Linh theo bố mẹ rời khỏi phòng giám thị, không ai nói với ai câu nào.

Trời lúc này đã nhập nhoạng tối. Những giọt nắng cuối cùng rơi vương vãi trên mái ngói, cố tỏa sáng lần cuối rồi tắt lịm. Không khí oi bức những ngày lặng gió khiến đôi bàn tay đan siết đổ mồ hôi, trở nên trơn tuột tưởng chừng chẳng thể giữ được nhau. Trúc Linh đợi “hai người lớn” đi khuất, cẩn trọng ghé vào tai Thanh Phong thì thầm:

“Bố anh hình như không thích em! Bác ấy cứ nhìn em chằm chằm.”

Thanh Phong nhẹ nhàng đưa tay vuốt lại mai tóc cho Trúc Linh, nhìn cô lo lắng:

“Mẹ em hình như cũng không có thiện cảm với anh! Bác soi anh từ đầu đến chân.”

Trúc Linh lững thững từng bước chân vô hồn bước xuống bậc cầu thang. Đó là lần đầu tiên cô bỏ Thanh Phong lại phía sau:

“Chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu, vậy mà đã kết thúc rồi sao?”

Phong vội vã chạy theo níu lấy cánh tay Linh. Cô xoay người lại, bắt gặp nét mặt hoảng hốt của anh:

“Em nói linh tinh gì thế?”

Linh bật cười vì sự thật thà đến ngây ngô của anh:

“Em chỉ đùa thôi mà!”

Phong thở ra nhẹ nhõm như người vừa ở dưới mười tám tầng địa ngục được trở lên thiêng đàng. Đôi mắt anh dịu dàng như ánh sáng vì sao đầu tiên xuất hiện trên bầu trời ngày hôm ấy.

“Dù có chuyện gì xảy ra thì chúng ta cũng sẽ mãi nắm tay nhau như thế này, được không em?”. Phong vừa nói vừa đan tay mình vào tay Linh, giơ lên cao, đưa qua đưa lại.

Linh thẹn thùng nhìn anh, nụ cười duyên dáng nở trên khóe môi, khẽ tan trong ánh trăng bàng bạc. Lần thứ hai trong ngày cô lặp lại câu nói ấy:

“Em… đồng ý!”

***

2008

Tiếng trống trường báo hiệu giờ nghỉ giữa giờ vang lên rộn ràng. Những khuôn mặt ủ rũ đang gục xuống bàn bỗng trở nên vui tươi. Trúc Linh vội vàng gập sách vở lại, sau đó chạy ra cửa lớp tìm Thanh Phong. Bờ tường hằng ngày anh vẫn đứng dựa vào trong lúc đợi cô giờ trống trơn, lạnh lẽo. Lòng cô chùng xuống, hụt hẫng như đứa trẻ vừa đánh rơi mất cây kẹo ngọt.

Hôm nay anh không đến.

Linh nhìn trước ngó sau, lòng bứt rứt như có lửa đốt. Từ trước đến giờ cô không hề biết cảm giác chờ đợi một người lại khó chịu đến mức này, đơn giản vì Phong chưa bao giờ bắt cô phải đợi, dù chỉ một phút, một giây. Anh luôn là người đến trước trong mọi cuộc hẹn, luôn là người nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn phớt mỗi khi hai người gặp nhau. Có lần cô bâng quơ hỏi tại sao anh thường hôn lên trán cô như thế. Anh trả lời mình từng xem một bộ phim kinh dị, trong phim có một con quỷ có khả năng biến thành bất kỳ ai. Anh sợ có ngày nó biến thành anh đến lừa cô đi mất nên phải tạo ra cái mà anh gọi là “mật khẩu tình yêu” này, để cô biết chắc người đứng trước mặt là anh chứ không phải ai khác.

“Em nhớ nhé! Thanh Phong luôn hôn lên trán em!”

“Không hôn lên trán em chứng tỏ hắn không phải Thanh Phong.”

Cô cười toét, nhưng khóe mắt lại cay cay như bị bụi bay vào.

Thế mà hôm nay anh nỡ không đến…

Cô chạy sang lớp anh, bạn anh bảo hôm nay anh không đi học. Cô gọi điện thoại, anh không nhấc máy, nhắn tin cũng không nhận được hồi âm. Cô thẫn thờ cả ngày hôm đó, chẳng thể tập trung làm bất cứ việc gì.

Liền mấy ngày sau Linh vẫn không trông thấy bóng dáng Thanh Phong. Cô bắt đầu nghĩ rằng anh đã bỏ rơi cô. Cô dùng đủ mọi lý lẽ để tự trấn an bản thân nhưng không thể ngăn nỗi sợ trong lòng ngày một lớn dần. Lẽ nào anh đã chán cô rồi, hay là gió vốn dĩ phải ngược xuôi khắp nẻo, chẳng thể mãi dừng lại bên cô?

Linh không biết phải làm gì ngoài việc ngày nào cũng chạy qua lớp tìm anh. Dấu chân cô in dọc khắp hành lang. Cô kiễng chân, chới với nhìn qua song sắt cửa sổ, ánh mắt ngập tràn hy vọng dừng lại nơi chỗ ngồi của anh, nhưng tất cả những gì nó nhận được chỉ là một khoảng trống mênh mang. Trái tim cô khó chịu như muốn nổ tung.

Cho đến một hôm cô thấy tại chỗ ngồi ấy xuất hiện chiếc balo quen thuộc.

“Thanh Phong! Tại sao anh…”

Cô lao đến trước mặt Phong, định chất vấn anh với hàng loạt câu hỏi, nhưng những câu chữ như bị nuốt vào trong không cách nào thành tiếng khi cô trông thấy bộ dạng tiều tụy của anh. Mái đầu anh rối bù, gương mặt hốc hác, đôi mắt ánh lên nỗi buồn xa xăm mà cô không cách nào nhìn thấu. Những giận hờn trong cô phút chốc tan biến như bong bóng xà phòng.

“Phong! Anh không sao chứ?” Cô lo lắng nghiêng đầu hỏi anh.

Thanh Phong không đáp, đôi mắt cụp xuống nhìn mặt bàn như muốn lảng tránh cô.

“Có chuyện gì thế anh?”

Cô ngồi xuống bên cạnh anh, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang run rẩy. Bàn tay ấm áp hằng ngày vẫn đan vào tay cô hôm nay lạnh ngắt, lạnh đến mức khiến cô khe khẽ rùng mình.

“Phong! Nói gì đi anh! Đừng làm em sợ!” Cô lay mạnh cánh tay anh, khóe mắt ừng ực nước.

“Anh bị cảm lạnh thôi! Không sao đâu em!”

Cuối cùng thì Phong cũng chịu mở miệng nói chuyện. Giọng anh khản đặc như tiếng băng đá vỡ tan, từng câu từng chữ thốt ra thều thào như sự sống mong manh đang bị rút cạn. Trái tim cô thắt lại, nhói đau như bị ai đó lấy tay bóp chặt.

“Anh ốm sao không nói với em? Em gọi điện cũng không thèm nghe máy?” Cô buông lời trách móc, sau đó lại tiếp tục thao thao bất tuyệt:

“Để em xem nào…”

“Tay anh lạnh quá!”

“Sao trán anh lại nóng thế này?”

“Mới có mấy hôm mà anh gầy đi nhiều quá!”

“Anh đúng là…”

Không để Linh nói hết câu, Phong vòng tay kéo cô vào lòng:

“Anh rất nhớ em!”

Cái ôm của anh chặt đến ngộp thở. Cô khép mắt, nép sát vào ngực anh, cảm giác cơ thể anh đang rung lên bần bật từng hồi. Những ngón tay anh hoảng loạn bấu lên lưng áo cô, sợ hãi như thể cô sẽ vô cớ mà bỏ anh đi mất.

“Hôm nay anh sao vậy nhỉ?” Cô thầm nghĩ.

Linh cảm mách bảo anh còn có chuyện giấu cô, nhưng cô quyết định không hỏi thêm nữa, dịu dàng đưa tay vuốt ve mái tóc anh an ủi:

“Em cũng nhớ anh!”

Đó là lần đầu tiên cô nhận ra tình yêu không chỉ có những khoảnh khắc ngọt ngào, mà còn là những giây phút nước mắt thấm đẫm vai áo chẳng rõ lý do, không chỉ là niềm vui giản đơn, mà còn là sự đồng cảm sâu sắc, không chỉ là thành thật với bản thân và đối phương, mà còn là những bí mật chẳng thể tỏ cùng ai.

Linh sợ những bí mật, càng sợ sự hiện thực tàn khốc. Nếu như sự thật khiến hai người phải chia lìa, cô nguyện cả đời sống trong lừa dối. Cô chỉ biết bản thân yêu anh, và anh cũng yêu cô, thế là quá đủ rồi!

Những thứ khác… tuyệt đối chỉ là tạm bợ!

***

Những hàng rêu ẩm leo dọc bể chứa nước trông như những con sông cạn xanh biếc. Ngọn gió trên sân thượng cậy có độ cao chống lưng, chẳng kiêng dè thổi tóc cô phất phơ từng sợi. Cọng cỏ đơn lẻ chồi lên từ nền gạch khô cằn nghiêng ngả trong chớm lạnh cuối thu, hết đổ sang trái xong lại lật mình sang phải. Bầu trời và họ chưa bao giờ gần nhau đến thế, gần đến mức chỉ cần hai cánh tay dang rộng là có thể thu cả vũ trụ vào lòng…

Khó khăn lắm tâm trạng Thanh Phong mới bình lặng trở lại, nhưng Linh cảm nhận những nụ hôn anh đặt lên trán mình bắt đầu trở nên gượng gạo, bàn tay anh băng lạnh không chút ấm áp, còn ánh mắt anh nhìn cô chẳng biết từ lúc nào đã trở nên xa cách, lén lút đến thế. Cô giả bộ không muốn biết những gì đã xảy ra, anh cũng lặng thing không nhắc đến chuyện cũ. Ai ngờ một ngày bụi hồng trần cũng có thể xây nên thành lũy. Một bức tường vô hình xuất hiện, ngăn cách giữa hai người. Anh ở bên cô cũng như không ở bên cô.

Càng gần, càng xa…

Lần đầu tiên từ khi quen nhau, cô cảm thấy anh khó nắm bắt như một cơn gió vậy. Rút cuộc gió có hình thù như thế nào? Rút cuộc anh có còn là Thanh Phong mà cô biết không? Rút cuộc anh còn yêu cô không, hoặc đã từng yêu qua cô chưa? Nỗi sợ hãi len lỏi vào tim, từng giọt nước mắt lăn dài lạnh gò má, nhỏ xuống ướt tay cô.

“Linh, em sao thế?” Phong ngạc nhiên hỏi khi thấy cô khóc.

“Thế này giống hẹn hò sao? Nãy giờ anh để em ngồi lẩm bẩm một mình như con điên ấy!”

Cô nấc lên từng tiếng nghẹn ngào, khuôn mặt nhạt nhòa nước mắt. Anh cúi mặt chẳng dám nhìn cô như nhận hết tội lỗi về mình.

“Nếu anh không muốn ở cùng em thì không cần miễn cưỡng bản thân làm gì!”

Cô đứng lên, vùng vằng định bỏ đi, nhưng bước chân cô chợt khựng lại khi nhận ra bàn tay anh đang níu lấy cánh tay mình.

“Anh xin lỗi!” Phong hạ giọng, thuận thế kéo cô vào lòng.

Cô giả vờ không thèm để ý đến anh, đôi môi cong lên hờn dỗi. Phong cười hắt ra khi trông thấy vẻ đáng yêu ấy của cô. Hình như rất lâu rồi cô mới lại nhìn thấy anh cười.

“Sinh nhật em… qua mất rồi nhỉ?”

Không hiểu vì cớ gì mà Phong nhắc đến sinh nhật cô. Ngón tay anh lóng ngóng gạt đi những giọt nước mắt trên mặt cô.

Trúc Linh chẳng bao giờ giận anh được quá năm phút, nũng nịu quàng tay qua cổ anh:

“Qua rồi! Có người biết mà chẳng thèm mua quà cho em!”

Ngọn gió thổi đập vào trán cô lạnh buốt. Linh trở nên phân vân như vừa ngộ ra điều gì:

“Khoan đã! Sao anh biết được ngày sinh nhật của em?”

Phong thu lại nụ cười ban nãy, gương mặt thoáng buồn: “Có người nói với anh.”

Linh ngây ngô không nhận ra thái độ khác thường của anh. Cô lại giả bộ thở dài, sau đó phụng phịu ôm mặt giận dỗi:

“Buồn quá đi mất! Có người biết mà vờ như không biết, đến một câu chúc mừng sinh nhật cũng chẳng thấy đâu!”

“Năm sau nhé…”

“Năm sau chúng ta tổ chức sinh nhật chung.”

Phong mỉm cười đặt tay mình lên bàn tay cô, nhưng ngay sau đó lại cúi đầu trầm mặc, ánh mắt ân hận, day dứt như vừa làm sai điều gì. Cô vẫn vô tư không để ý:

“Sinh nhật chung? Ý anh là chúng ta sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm?”

Phong khẽ gật đầu thay cho câu trả lời. Linh ôm chầm lấy anh, reo lên đầy phấn khích:

“Hay quá! Anh hứa rồi đấy nhé!”

“Anh… hứa!”

Phong cố gằn giọng, khó khăn lắm mới thốt ra được một từ “hứa” ấy. Mắt anh hóa u ám như bị phủ lên một lớp sương dày đặc, còn gương mặt chợt tối sầm lại, tối đến mức ánh mặt trời rực rỡ nhất chiếu vào cũng không thể khiến nó bớt màu ảm đạm. Môi anh run run, mấp máy những lời mà bản thân chẳng hề muốn nói ra:

“Nhưng mà Linh à… anh không thích em đâu!”

Linh dường như không bận tâm. Cô vu vơ nghĩ rằng anh chỉ đùa thôi. Lòng cô lúc này ngập tràn những chờ mong, háo hức về ngày “sinh nhật chung” ấy chẳng khác nào một đứa trẻ được bố mẹ hứa sẽ mua quà. Gió sân thượng thổi càng lúc càng mạnh, cô càng ôm anh chặt hơn. Giọng cô dù đã hét lên vẫn bị tiếng gió vù vù nuốt chửng:

“Thanh Phong không thích em cũng được! Nhưng em vẫn thích anh.”

“Mãi mãi thích anh!”

***

2009

Mùa đông gõ cửa làm mặt trời chẳng dám ló mặt. Sương mù trắng xóa giăng kín đất trời. Mưa phùn lất phất rơi, buồn bã như một bản tình ca dang dở. Trúc Linh ngồi thu mình bên trong căn phòng nhỏ ấm áp của cô, hai bàn tay chống cằm, lặng lẽ ngắm nhìn chàng trai đang dùng bật lửa thắp sáng đủ mười tám cây nến cắm trên chiếc bánh kem trắng phau như tuyết. Ánh nến lung linh nhảy múa trên gương mặt thanh tú của cô, ẩn hiện nụ cười mãn nguyện. Đêm hôm qua rét căm, cô tuy co mình trong chăn nhưng háo hức không thể nào ngủ được, báo hại hai bọng mắt hôm nay thâm quầng như gấu trúc.

Ngày sinh nhật chung của hai đứa cuối cùng cũng đến rồi…

Linh còn đang mải nghĩ ngợi thì đèn điện đã phụt tắt. Ánh sáng nhợt nhạt một ngày đông khó nhọc lách mình qua lớp cửa kính, càng làm nổi bật vẻ rực rỡ của những ngọn nến. Không gian trở nên tĩnh mịch, chỉ nghe thấy nhịp đập trái tim hai người. Thanh Thong cẩn trọng, rón rén từng bước chân bưng chiếc bánh gato đến đặt trước mặt Linh, miệng ngân nga lời bài hát “Chúc mừng sinh nhật”.

Linh thẹn thùng nhìn anh không chớp mắt. Hạnh phúc lấp đầy lồng ngực khiến cô cảm thấy đến hít thở cũng khó khăn. Cô phồng mồm toan thổi tắt nến thì bị anh cản lại:

“Từ từ đã, em phải ước gì đi chứ!”

Cô nép sát vào anh: “Đừng quên hôm nay cũng là sinh nhật anh đấy!”

Phong mỉm cười gật đầu: “Ừ! Chúng ta cùng ước nhé!”

Nói xong, anh đan hai bàn tay vào nhau đưa ra trước ngực, đôi mắt từ từ khép lại. Linh trộm nhìn dáng vẻ bình yên như đứa trẻ đang say ngủ của anh, thầm ước thời gian mãi dừng lại ở giây phút ấy.

Phong mở mắt, bắt gặp ánh nhìn ngây dại như muốn xuyên thấu tâm can của cô:

“Ơ kìa! Em còn nhìn anh làm gì?”

Cô mím chặt môi nhưng chẳng thể giữ nổi nụ cười hạnh phúc, ngoan ngoãn chắp hai tay vào nhau, miệng lẩm nhẩm.

“Em ước gì thế?” Phong tỏ ra hiếu kỳ.

Linh nói mà như hét lên: “Em ước Thanh Phong sẽ ở bên em mãi mãi!”

“Còn anh? Anh vừa ước gì?” Linh hỏi lại, đôi mắt mở to chờ đợi.

Phong lơ đãng nhìn ra bên ngoài. Gió thổi mưa bay thành những cánh hoa, vỡ tan nơi cửa kính nhạt nhòa trào lệ. Ánh nến lập lòe mơ hồ làm hiện lên những khoảng tối thăm thẳm trên gương mặt anh. Nụ cười trên môi bỗng trở nên gượng gạo. Anh chỉ đáp gọn lỏn:

“Bí mật!”

Cô bĩu môi lườm anh một cái. Hai người đồng thanh đếm “một… hai… ba…”, rồi phù phù thổi những ngọn nến tắt lịm. Cô reo lên thích thú, chẳng biết có phải vì phấn khích quá không mà tiện tay mở toang cửa sổ. Hơi lạnh ào ạt tràn vào trong phòng làm cô run lên cầm cập, từng tế bào trên cơ thể như bị đóng băng.

“Lạnh quá! Em làm gì thế?”

Thanh Phong toan giơ tay đóng lại thì bị cô ôm chầm lấy, chẳng thể nhúc nhích được:

“Em thấy không lạnh chút nào, ngược lại rất ấm áp!”

Phong đành lắc đầu chịu thua, bàn tay tím ngắt của anh chầm chậm đưa vào túi áo khoác, lấy ra từ đó một hộp quà:

“Tặng em này!”

Cô nhìn anh mất mấy giây, cẩn thận đưa tay nhận lấy, sau đó cũng tặng lại anh một hộp quà khác:

“Tặng anh! Sinh nhật vui vẻ!”

Anh giơ hộp quà lên lắc lắc đoán xem bên trong có gì, cô cũng làm hành động tương tự. Hai người chỉ nghe thấy những tiếng keng keng như kim loại chạm vào nhau. Khoảnh khắc hai chiếc hộp bật mở, để lộ ra hai chiếc chuông gió làm bằng thủy tinh trong suốt, cô và anh không hẹn mà cùng nhìn nhau bật cười.

“Thật trùng hợp! Anh cũng nghĩ giống em à?”

“Ừ! Phong linh (2) là tên chúng ta ghép lại mà.”

“Không ngờ chúng ta giống nhau ngay cả trong suy nghĩ!”

Nụ cười mới hé trên môi Thanh Phong thoáng chốc vụt tắt như ngọn lửa yếu ớt bị dội vào cả xô nước lạnh. Những hạt mưa bay bay tạt qua khung cửa sổ mở toang, đậu lên khuôn mặt mù mịt như sương của anh, thấm lạnh cả trái tim.

“Đương nhiên chúng ta phải giống nhau rồi…”

Anh nói rất khẽ, khẽ đến mức cô không thể nghe được vế sau. Nhưng cô nào có bận tâm! Cô hào hứng treo hai chiếc chuông lên cửa sổ, lặng ngắm chúng đung đưa theo từng cơn gió se buốt hiu quạnh. Những thanh âm leng keng trong trẻo vang lên, gieo vào lòng cô niềm hạnh phúc vô bờ.

Mùa đông đóng băng hai con người bên khung cửa sổ ấy. Tiếng chuông gió vẫn trầm bổng như một bản giao hưởng tuyệt mỹ của thiên nhiên. Anh say đắm gắn chặt tia nhìn lên người cô, đôi môi nhợt nhạt vì phơi lạnh quá lâu. Gió phũ phàng thổi trắng mái tóc anh, nhưng rồi lại động lòng trước hai trái tim thâm tình như nhất ấy mà lặng lẽ rời đi chốn khác.

Cuộc sống vỏn vẹn vài chục năm…

Không dài, không ngắn.

Cô tự nhủ sẽ yêu anh chừng đó thời gian…

Không ngắn, cũng không dài.

Anh là Phong, cô là Linh, chuông gió là phong linh. Mọi thứ thật trùng khớp và hoàn hảo. Giấc mộng ngày đông theo gió lùa vào tâm trí khiến cô chẳng thể kìm lòng được nữa. Năm sau cô và anh sẽ tốt nghiệp trung học, sau đó sẽ cùng nhau thi vào một trường đại học, rồi một ngày anh sẽ trở thành cơn gió của riêng cô, là người đầu tiên cô nhìn thấy mỗi khi mở mắt đón ánh bình minh rạng rỡ. Anh sẽ giữ lời hứa nắm chặt bàn tay cô suốt đời không buông ấy, giữ cả cái “mật khẩu tình yêu” ngốc nghếch ấy của hai người. Ngày qua ngày anh sẽ nhẹ nhàng hôn lên trán cô như thế, để cô biết chắc anh là anh chứ không phải “con quỷ biến hình” trong bộ phim kinh dị nào đó.

Ôi! Tương lai…

Cô ước gì mình có ba chân bốn cằng để chạy ngay đến cái tương lai toàn một màu hồng ấy.

Nhưng đáng tiếc trong cuộc đời này, ngoại trừ thời gian ra thì chẳng có gì là tuyệt đối!

Tất cả những thứ được gọi là “mãi mãi” ấy, có chăng chỉ là một khoảnh khắc dối lòng…

Không lâu sau, cô nhìn thấy anh tay trong tay với một người con gái khác. Cô lao đến chất vấn, nước mắt lã chã khắp khuôn mặt. Anh chỉ nhếch miệng cười, chẳng thèm đếm xỉa đến cô. Cơn gió hờ hững chạm vào bờ vai cô hao gầy, thổi đôi chân liêu xiêu chẳng vững. Cô vẫn nhớ như tạc vào tim những lời cay đắng anh thốt ra ngày hôm ấy. Từng câu từng chữ như những nhát dao cứa nát cõi lòng:

“Anh không thích em!”

“Chưa từng thích em.”

***

2010

Nắng gắt như những đốm lửa thiêu rụi chút ký ức còn sót lại. Cánh cổng trường đại học phía sau chẳng rõ từ lúc nào đã im lìm khép kín, trông giống một nhà tù hợp pháp giam giữ bên trong vô số tâm hồn không còn nguyên vẹn. Giọng giảng bài đều đều của người thầy giáo già theo gió cuốn đến bên tai. Cô có thể mường tượng ra tiếng sách vở chạm vào nhau sột soạt và tiếng đóng mở bút bi tách tách liên hồi.

Tệ thật! Thế là cô đã lỡ mất tiết học đầu tiên trong buổi chiều!

Trúc Linh thôi không nhìn anh nữa. Cô lắc mạnh đầu như muốn xua đuổi những yêu thương cố chấp còn vương vấn trong tim, bất giác tự cười bản thân sao quá đỗi ngốc nghếch. Là ai đã ngỏ lời với cô? Là ai luôn hôn lên trán cô nhẹ nhàng như gió? Cũng là ai đã khiến cô ôm ấp nỗi nhớ nhung trong vô vọng? Là ai đã bỏ rơi cô chẳng một lý do? Là ai đã gieo vào lòng cô niềm hạnh phúc lớn lao nhất, để rồi sau đó tàn nhẫn lấy nó đi như muốn rút cạn từng giọt sinh mệnh trên cơ thể. Là anh! Tất cả đều là anh! Vậy mà cô lại chẳng thể kìm lòng khi anh gọi, khi anh nói anh muốn gặp cô một lần nữa. Cô đã đắn đo, cô nghĩ mình sẽ không đi đâu, nhưng trái tim cô không chịu nghe lời, cứ mãi ương bướng thổn thức phía sau ngực trái. Một năm xa mặt nhưng không cách lòng. Một năm không dài, cũng chẳng ngắn, nhưng rõ ràng không đủ để khiến cô quên đi một người.

“Đây là lần cuối cùng.”

Cô tự nhủ, và thế là cô đi, như một phạm nhân tìm đủ mọi lý lẽ biện hộ cho tội lỗi mình gây ra. Từ sâu thẳm đáy lòng, cô vẫn quan tâm anh. Cô muốn biết dạo này anh thế nào, có khỏe không. Lời hứa sẽ mãi nắm chặt tay nhau năm ấy, liệu anh còn nhớ hay đã quên rồi?

Thật nực cười khi ai đó đặt một câu hỏi mà bản thân đã biết rõ mười mươi đáp án: Lời hứa cũng chỉ là lời nói thôi, mà lời nói thì gió bay…

Nén lại những giọt nước mắt đang trực trào, cô nhìn thẳng anh:

“Tại sao anh vẫn hôn em như thế? Chúng ta chia tay nhau rồi mà!”

Thanh Phong khẽ cười, nụ cười nhẹ bẫng, thanh thản như đã nghĩ thông suốt mọi chuyện. Lòng cô chợt nổi sóng bất an. Cô có cảm giác cuộc hẹn này là đoạn kết câu chuyện giữa hai người.

“Xin lỗi em! Thói quen khó bỏ.”

Anh nhìn sâu vào mắt cô, ánh nhìn thẳng thắn, không còn trốn tránh, không còn sợ hãi, nhưng cũng không còn những yêu thương da diết thuở nào. Thì ra đến cuối cùng, cô đối với anh cũng chỉ là một “thói quen” không hơn không kém.

“Anh nói đi! Anh hẹn em ra đây có chuyện gì?”

“Anh chỉ muốn gặp em lần cuối, nói với em một tiếng tạm biệt!”

“Tạm biệt… Anh đi đâu?”

Cô bỗng thảng thốt, cổ họng nghèn nghẹn như có tảng đá chắn ngang.

“Anh sẽ đi du học! Mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đấy cả rồi. Ngày mai anh đáp chuyến bay sớm nhất.”

Phong vẫn giữ khuôn mặt lặng như hồ nước, giọng nói bình thản không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Dường như sau tất cả mọi chuyện, anh đã học được cách dùng băng giá lạnh lẽo để che đi ngọn lửa hừng hực trong tim.

Linh lặng thinh như không nghe thấy anh vừa nói gì. Thời gian lặng lẽ trôi như cơn gió nhè nhẹ ngược xuôi đụng vào hai cơ thể bất động như hai bức tượng. Nắng vàng rực rỡ chẳng thể bù kịp những mảng màu xám xịt phủ khắp đất trời. Đôi mắt cô cụp xuống nhìn mặt đường. Tất cả những gì nó thấy là hình bóng thân quen của anh đổ dài trên nền đất, mờ dần, mờ dần…

Cô cất giọng sau một hồi thẫn thờ như người mất hồn, đôi môi mím chặt vào nhau như muốn giữ lại những lời ngốc nghếch từ đáy lòng đang vùng vẫy muốn thoát ra ngoài:

“Nơi anh đến… có xa lắm không?”

Phong gật nhẹ một cái, nhẹ đến nỗi chẳng đủ sức lay động một sợi tóc trên mái đầu anh:

“Nước Mỹ! Phía bên kia địa cầu”

“Xa quá!”

Linh hồn cô run rẩy xúc động, nỗi sợ hãi lấp đầy trái tim trống rỗng. Cô bỗng hoảng hốt túm lấy vạt áo anh:

“Anh đi bao lâu mới về?”

Phong đưa mắt nhìn những vạt nắng nhạt nhòa đậu trên vai áo cô. Gió cuối cùng cũng không nén nổi một tiếng thở dài man mác:

“Một năm… hai năm… cũng có thể anh sẽ không về nữa.”

“Không về nữa?”

Linh ngỡ ngàng không dám tin đó là sự thật. Cánh tay cô buông thõng không chút sức lực, đôi chân bất giác lùi lại phía sau. Một giọt ấm nóng nhỏ xuống, mặn chát tan trên bờ môi khô khốc của cô. Nắng dẫu có vội vàng cuồng loạn, cũng chẳng kịp hong khô khuôn mặt đã nhạt nhòa đẫm lệ. Giây phút ấy, cô chỉ muốn hét lên thật lớn: “Còn em thì sao? Anh nỡ bỏ lại em như thế sao?”, nhưng lý trí không cho phép cô tiếp tục yếu mềm. Cô ngửa mặt lên trời để nước mắt chảy ngược vào trong, buông một câu đầy lạnh nhạt:

“Nếu anh đã quyết định rồi… vậy thì… chúc anh thượng lộ bình an!”

Cô toan xoay người bỏ đi, giấu vội những tiếng nấc khe khẽ từ cổ họng như đang cố nuốt trôi quá khứ: “Tạm biệt anh, Thanh Phong!”

Đúng lúc ấy, anh đưa bàn tay nắm chặt lấy cánh tay cô, giữ cô lại:

“Để anh ngắm em thêm một lúc! Anh sợ sau này mình sẽ quên…”

“Sẽ quên…”

“… Hoặc là không thể nhớ được nữa!”

Anh vừa nói vừa chăm chú ngắm nhìn từng đường nét trên gương mặt cô. Đã rất lâu, rất lâu rồi cô mới thấy lại ánh mắt thâm tình ấy. Những hồi ức xưa cũ ùa về trong tâm trí làm cô ngạt thở. Cảm tình cô tưởng mình đã từ bỏ ấy hóa ra vẫn ở đó, ngay trong trái tim cô, chỉ là cô cất chúng vào một ngăn bí mật, giấu kỹ đến mức chính bản thân cũng tìm không thấy. Thì ra chưa từng có gì phôi pha cả! Thì ra thời gian dù có chạy nhanh và xa đến mấy, quá khứ cuối cùng vẫn đuổi kịp hiện thực!

Thình lình Phong ghé sát mặt cô, môi anh chạm lên trán cô nóng ran. Những lời anh nói lúc trước vọng về, văng vẳng bên tai êm đềm như gió thoảng:

“Em nhớ nhé! Thanh Phong luôn hôn lên trán em!”

“Không hôn lên trán em chứng tỏ hắn không phải Thanh Phong.”

Trúc Linh ngây ngất gắn chặt tia nhìn lên người anh. Trong một khoảnh khắc, cô cứ ngỡ anh vẫn là chàng trai trong bộ đồng phục trắng tinh khôi đứng tỏ tình với cô trên sân trường năm ấy. Mùi hương nồng nàn của những cánh hồng đỏ, chạy theo những úa vàng cát bụi thời gian, vẫn khiến cô thần hồn mê mẩn, không thể phản kháng.

“Anh còn thích em, đúng không?” Cô buột miệng hỏi.

Trái tim kiên định của Thanh Phong như mặt hồ yên ả bị ai đó thả vào một tảng đá lớn. Nhịp thở gấp gáp phản bội lại khuôn mặt phẳng lặng như gương. Anh đáp với ngữ khí muôn phần lãnh đạm:

“Em đừng như thế! Anh… không thích em!”

Lồng ngực cô bức bối như sắp sửa rách toạc. Rõ ràng anh vừa mới hôn cô, thế mà ngay sau đó lại nói không thích cô. Đây là kiểu lý lẽ gì vậy? Cô không hiểu, thực sự không thể hiểu! Tại sao anh cứ phải thốt ra những lời khiến cô tổn thương thì mới vừa lòng? Nỗi đau vốn đã nhen nhóm, âm ỉ từ lâu đột ngột bùng cháy dữ dội, thiêu đốt linh hồn cô thành đống tro tàn. Cô òa khóc nức nở, ôm mặt chạy vụt đi như một cơn gió.

“Linh! Em đi đâu?”

“Linh… ”

Phong vội vàng đuổi theo, miệng không ngừng gọi tên cô. Nhưng Linh không nghe thấy gì nữa. Tai cô ù đi như bị bịt kín, trái tim nhức nhối chẳng khác nào bị ngàn vạn mũi kim đâm. Cô luôn đinh ninh cho rằng: Tổn thương nếu không thể giết chết một người thì ắt sẽ biến người đó trở nên mạnh mẽ, nhưng hóa ra cô đã nhầm! Một năm xa anh, một năm học cách ủ chặt những chông chênh thương nhớ, một năm tự khoác cho mình lớp vỏ bọc mạnh mẽ giả tạo, đến cuối cung cô vẫn chỉ là một cô gái yếu ớt, khao khát hơi ấm từ vòng tay anh. Lệ đẫm tràn bờ mi không cách nào ngừng lại, cô cứ thế lao về phía trước, đau đớn như muốn ngã gục.

“Linh! Dừng lại đi em, phía trước nguy hiểm lắm!”

Thanh Phong hét lớn, cảm giác khoảng cách giữa anh và cô ngày một xa xôi. Giọng anh lạc đi, những bước chân điên loạn nện xuống mặt đường như muốn giẫm nát cả thế giới.

Linh vẫn tiếp tục chạy, chạy mãi, chạy về phía tương lai một màu xám xịt. Cô không bận tâm đâu là đích đến, bởi nơi nào không có anh thì cũng như nhau cả thôi. Cơn gió phũ phàng lật tung mái tóc cô, nước mắt ào ạt tuôn rơi từng giọt, nhỏ xuống tí tách như mưa. Cô liều mạng cắm đầu băng qua đường. Dòng xe đông đúc ngược xuôi bị cô xẻ làm đôi, tiếng còi xin đường gắt lên inh ỏi nhưng chẳng lọt được vào tai cô chút nào.

Thình lình cô nghe thấy “kít” một tiếng phanh gấp, rồi “bịch” một cái, theo sau là vô số tiếng hét thất thanh. Đôi chân cuồng loạn bị một sức mạnh vô hình giữ lại, không thể chạy tiếp được nữa. Toàn thân cô cứng đờ trong giây lát, ánh mắt chân chân nhìn vào khoảng không vô định trước mặt. Cô chậm rãi xoay người lại…

Linh nhớ suốt những năm trung học, đám con gái trong trường cũng thường quây quanh anh như thế, nhưng hồi đó anh đứng hiên ngang sừng sững, dáng người cao lớn nổi bật giữa đám đông, hoàn toàn không giống bây giờ…

“Không!”

“Không…”

Cô hoảng hốt lao đến bên anh, quỳ xuống thân thể bất động dưới lòng đường. Đầu óc choáng váng không thể kiểm soát, cô chỉ cảm thấy xung quanh trời đất quay cuồng. Nước mắt trên mặt lại chảy tràn, một giọt nóng hổi rồi lại một giọt nữa.

“Không! Ở lại với em!”

“Đừng bỏ em lại một mình!”

Bàn tay cô run rẩy vuốt ve khuôn mặt Phong. Máu ào ạt tuôn ra từ miệng anh, thấm đỏ nền đất lạnh lẽo. Mùi máu tanh nồng tràn vào khứu giác làm tâm hồn cô tê dại. Cô liên tục lắc mạnh đầu như muốn tự lừa dối bản thân tất cả chỉ là một cơn ác mộng.

“Anh từng hứa sẽ mãi mãi nắm chặt tay em, anh còn nhớ không?”

“Anh không được nuốt lời!”

“Tuyệt đối không được nuốt lời!”

Linh nức nở gục mặt xuống cơ thể đang mất dần hơi ấm, cõi lòng tan nát khi nghe tiếng xương nứt vỡ răng rắc vang lên trong lồng ngực anh.

Phong muốn ôm lấy cô nhưng cánh tay gãy gập không cách nào cử động. Một đoạn xương trắng đâm xuyên qua da thịt, dòng máu đỏ tươi theo đó tuôn ra như suối. Toàn thân anh đã không còn phân biệt được chỗ nào là đau đớn, chỗ nào là không đau đớn.

“Anh không thích em cũng không sao, em chỉ cần anh sống!”

“Chẳng phải anh muốn đi du học sao? Em sẽ đợi anh.”

“Một năm không đủ thì hai năm, hai năm không đủ em sẽ đợi anh cả đời.”

“Anh có nghe không, anh muốn sao cũng được, em… chỉ cần anh sống!”

Những tiếng nấc nghẹn ngào xé toạc không gian. Từng hàng nước mắt lã chã lăn dài trên má cô, phôi pha tan vào nắng.

Phong nhìn cô chân chân, ánh mắt bi thương bất tận, nhịp thở đứt đoạn như đang cố níu giữ những giọt sinh mệnh cuối cùng. Anh gồng mình hết cỡ, cố gằn giọng nhưng không thốt ra được tiếng nào. Miệng anh yếu ớt mở ra rồi lại khép vào, tựa hồ muốn nói điều gì đó nhưng lực bất tòng tâm. Linh hoảng loạn ôm anh vào lòng, giọng nói như van xin:

“Không sao đâu! Anh nhất định sẽ không sao đâu!”

“Em ở đây!”

“Em ở đây…”

Khung cảnh trước mắt cứ thế nhạt nhòa. Ký ức như một thước phim quay chậm hiện lên trong tâm trí Thanh Phong. Nếu biết trước sẽ có kết cục này, liệu ngày ấy anh có chọn khác đi? Mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ mái tóc cô khiến anh phút chốc lãng quên nỗi đau đớn đang dày xéo cơ thể. Nụ cười thanh thản khẽ hé trên môi như anh đã tìm ra câu trả lời sau cuối.

“Trúc Linh! Hẹn gặp em ở kiếp sau.”

Đôi mắt anh từ từ khép lại, Linh không còn nghe thấy nhịp thở của anh nữa, cơ thể anh lạnh lẽo như một tảng băng.

“Không! Đừng bỏ em!”

“Tỉnh dậy đi Phong!”

“Dậy đi…”

Cô không ngừng gào thét tên anh trong tuyệt vọng, cuối cùng kiệt sức đổ gục xuống đường, mặt áp lên dòng máu vẫn còn hơi ấm. Mảnh ký ức cuối cùng còn sót lại trong tâm trí là mười đầu ngón tay bấm sâu trên cơ thể anh bị ai đó đến nạy lên từng chiếc, từng chiếc một.

Nơi căn phòng nhỏ mới năm trước còn tràn ngập nụ cười như hoa của cô, hai chiếc chuông gió thủy tinh treo trên cửa sổ bị cơn cuồng phong thổi tung, không hẹn mà cùng nhau rơi xuống đất, vỡ vụn thành từng mảnh.

***

2014

Sau trận mưa rào trời đất như được gột rửa. Mùi cỏ ướt ngai ngái phảng phất khắp không gian, len lỏi vào từng ngõ ngách trong căn phòng nhỏ. Cô gái ngây dại phóng tầm mắt ra ngoài khung cửa sổ như đang chờ đợi ai đó, toàn thân ướt sũng vì dính nước mưa.

Chợt một giọng nói ôn tồn vang lên từ phía sau:

“Trúc Linh, em lại thế rồi! Trời mưa thì phải đóng cửa sổ vào chứ!”

Người bác sĩ chỉn chu trong bộ blouse trắng nhìn cô thương cảm, sau đó ra hiệu cho nữ y tá đi cùng lấy khăn lau người cho bệnh nhân.

Linh ngước mắt lên trần nhà, ngẫm nghĩ một hồi, sau đó lắc đầu lia lịa:

“Không! Em phải mở cửa, em phải đợi Phong đến.”

Lời nói vừa dứt thì một cơn gió lướt qua làm cành lá đung đưa. Linh đập đập hai tay vào nhau, reo lên thích thú:

“Phong về rồi!”

“Phong về rồi!”

Cô mừng rỡ nhảy nhót khắp phòng, nhưng chẳng mấy chốc lại xị mặt xuống như đứa trẻ bị mắng, đôi mắt ngấn nước:

“Nhưng mà Phong không thích em…”

“Phong không thích em!”

Người bác sĩ không nén nổi một tiếng thở dài, tiến tới dìu cô trở lại giường.

Từ khi cô phát bệnh đến nay thần trí luôn ở trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, tính khí hỉ nộ vô thường không cách nào nắm bắt. Cô quên hết bạn bè, người thân, quên luôn bản thân mình là ai, nhưng không thể quên người con trai có tên Thanh Phong ấy. Tuổi xuân tươi đẹp bỗng chốc tan biến sau bốn bức tường lạnh lẽo. Ngày qua ngày cô chỉ biết thẫn thờ ngồi bên khung cửa sổ, chờ đợi một người mãi mãi chẳng thể quay về bên cô nữa. Năm dài tháng rộng chớp mắt đã bốn năm ròng, cô cứ thế ôm chút hy vọng hão huyền mà sống tiếp.

Cửa mở “cạch” một cái, tiếng la hét thảm thiết của những bệnh nhân kích động ngoài hành lang truyền vào bên trong. Trước mặt cô xuất hiện một cốc nước và những viên thuốc màu trắng.

“Trúc Linh, đến giờ uống thuốc rồi em.”

“A to nào!”

Linh ngước nhìn người y tá bằng cặp mắt vô hồn, chớp chớp mấy cái. Ngón trỏ đưa lên môi ra dấu im lặng:

“Suỵt! Đừng làm ồn! Thanh Phong đang ngủ.”

“Ngoan nào! Muốn gặp Phong thì phải uống thuốc trước đã!”

“Thật không?”

“Thật!”

Cô cười hì hì vài tiếng, ngoan ngoãn mở to miệng. Cánh cửa phòng lần nữa cót két mở ra rồi đóng sập. Bầu không trí trở lại tĩnh mịch đến thê lương.

Cô mơ màng nghe thấy tiếng phong linh từ đâu vọng về, chẳng rõ là hiện thực hay ảo mộng. Tác dụng tức thời của thuốc khiến thân thể rã rời, đầu óc trống rỗng. Cô đặt mình xuống giường, từ từ chìm vào giấc ngủ. Gió lùa qua khung cửa sổ mở toang, mơn trớn vầng trán cô như nụ hôn dịu dàng của anh ngày ấy. Trong cơn mộng mị, cô nghe gió thì thầm bên tai những câu chuyện anh chưa từng kể.

Nhiều năm trước, có một chàng trai lao ra khỏi nhà trong trời mưa như trút nước. Từng hạt mưa cứng như đá vả vào mặt anh đau rát. Đêm đông lác đác mấy bóng người, nước mắt anh hòa cùng nước mưa mặn chát tan trên môi. Ánh đèn cao áp vàng vọt soi tỏ màn mưa dày đặc, soi tỏ cả những đau đớn xé lòng hằn trên gương mặt anh. Mưa càng gấp gáp, những bước chạy của anh càng cuồng loạn. Anh gào thét điên dại, ngửa mặt hỏi trời:

“Tại sao?”

“Tại sao phải là chúng tôi?”

Ông trời nhìn anh nhếch mép cười, lạnh nhạt buông ra hai chữ:

“Định mệnh!”

Trận ốm li bì kéo đến buộc anh nghỉ học liền mấy ngày sau đó.

Nhiều năm trước, khoảnh khắc hai chiếc chuông gió run rẩy phơi mình trong gió đông rét căm. Hai người nhìn nhau tư lự, nụ cười an nhiên nở trên môi tựa nắng vàng rực rỡ bừng sáng ngày nhợt nhạt. Cô phấn khích ôm chầm lấy anh:

“Không ngờ chúng ta giống nhau ngay cả trong suy nghĩ!”

Phong gượng cười quay mặt đi, không phải chưa từng muốn khóc, chỉ là nước mắt chưa kịp rơi xuống đã hóa thành băng:

“Đương nhiên chúng ta phải giống nhau rồi…”

Anh biết mình lỡ lời, không nói tiếp nữa, nhưng gió có thể nghe thấy tiếng lòng anh thổn thức, nỗi đau đè nén bấy lâu bộc phát không cách nào khống chế:

“Đương nhiên chúng ta phải giống nhau rồi…”

“Vì chúng ta là anh em mà!”

Nhiều năm trước, anh khăng khăng đòi đi Mỹ du học. Anh muốn rời khỏi nơi tràn ngập ký ức đau thương này, trốn chạy quá khứ, trốn chạy sự thật, trốn chạy khỏi cô. Nhưng dường như anh quên mất dù có trốn đến tận chân trời góc bể, cũng không cách nào phủ nhận những yêu thương luôn hiện diện trong tim. Ngàn vạn cách đều đã thử qua, anh vẫn không thể quên được cô. Trái tim ương bướng cứ mãi lưu luyến, chẳng chịu từ bỏ. Cuối cùng anh phải thừa nhận định mệnh đã thắng rồi, còn anh chỉ là kẻ thua cuộc đáng thương.

Ra đi sẽ tốt cho tất cả!

Cô tuyệt vọng gọi tên anh trong cơn mơ, nước mắt trào ra trong vô thức, nhỏ xuống thấm đẫm ga trải giường. Bàn tay cô bất giác giơ lên dò dẫm trong không gian ngập gió. Rõ ràng gió ở khắp mọi nơi như anh ở khắp mọi nơi, nhưng tại sao cô không thể tìm thấy anh? Giá như anh thẳng thắn hơn một chút, giá như cô bớt cố chấp đi một chút thì tất cả những bi kịch này đã không xảy ra. Nhưng nếu thẳng thắn và không cố chấp thì đó không phải là tình yêu nữa rồi.

Màn đêm bao dung ôm trọn lấy cô, tiếng phong linh leng keng trong trẻo văng vẳng bên tai đưa cô lạc vào một thế giới khác. Anh bước ra từ bóng tối thăm thẳm mịt mùng, gương mặt góc cạnh tỏa sáng rực rỡ như mặt trời giữa hạ. Ánh mắt cô đông cứng trên cơ thể anh, máu trong huyết quản chảy chậm lại. Một đoạn hồi ức xưa cũ dội vào tim. Cô trông thấy anh đuổi theo cô, cô băng qua đường, rồi chiếc xe hất tung anh lên không trung. Màu đỏ ở khắp nơi.

Linh toan hét lên thì một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô, cảm giác thật ấm áp. Cảnh tượng kinh hoàng ban nãy hoàn toàn biến mất. Cô xoay người lại, bắt gặp ánh mắt trìu mến của anh đang nhìn mình.

“Phong! Đúng là anh rồi!”

“Em rất nhớ anh!”

Cô nức nở lao vào lòng anh, những đau đớn dằn vặt dồn nén suốt những năm qua theo những giọt nước mắt ào ạt tuôn ra ngoài. Cô không tự tay giết anh nhưng anh vì cô mà chết. Nhiều lúc cô tự hỏi rút cuộc cô đã làm gì sai, rút cuộc anh đã làm gì không đúng. Tại sao định mệnh lại tàn nhẫn với hai người như thế?

Sau cùng cô đã hiểu: Không có ai đúng, cũng không có ai sai. Bởi cảm tình là thứ ngay cả định mệnh cũng không hiểu nổi, vậy thì có thể trách ai?

“Anh có hận em không?” Cô nhìn anh bằng ánh mắt hối lỗi.

Phong cười hắt ra, từ tốn cất giọng:

“Ngốc! Em là người cuối cùng trên thế giới này anh có thể hận.”

Nụ cười khẽ tan trên bờ môi ửng hồng, cô đưa tay gạt đi những giọt nước mắt nhạt nhòa nơi gò má thanh tú. Màu đen chết chóc phút chốc tản đi, nhường chỗ cho sân trường ngập nắng cùng những cánh hồng đỏ rực. Nền đất dưới chân xuất hiện vô số ngọn nến lung linh xếp thành một hình trái tim. Phong đặt tay lên tấm lưng run rẩy, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng:

“Quá khứ đã qua rồi thì cứ để nó qua đi. Hứa với anh đừng tự hành hạ bản thân nữa, được không em?”

Hai đôi mắt tha thiết quyện vào nhau. Mái đầu anh nghiêng nghiêng chờ đợi hệt như chàng trai năm ấy ngỏ lời với cô trên sân trường. Thì ra vốn dĩ chưa từng có gì mất đi hay đổi thay cả, có chăng chỉ là niềm tin đặt vào nhau không chiến thắng được sự nghiệt ngã của số phận.

Cô xúc động không nói thành lời, chỉ biết gật đầu lia lịa, sau đó lại thổn thức gục mặt lên vai anh.

“Được! vậy thì anh yên tâm rồi!”

Phong cúi xuống hôn lên trán cô, kiên nhẫn đợi đến khi tiếng nấc im bặt mới chịu buông cô ra. Những bước chân chậm rãi bước lùi về phía sau:

“Anh phải đi rồi! Tạm biệt em!”

Trong tình yêu, ai mà không ước mơ được ngày đêm kề cận, sớm tối như bóng với hình. Cô nghĩ chỉ cần anh mở lời, dẫu cho là thiên đường ba tấc hay địa ngục mười tám tầng, cô bằng lòng từ bỏ tất cả đi theo anh. Nhưng đến giây phút cuối cùng, anh vẫn bận tâm về cô, anh muốn cô sống, thế nên cô nhất định không thể chết được. Cô phải tiếp tục sống, hơn nữa còn phải sống thật tốt, sống thay cho cả phần đời bất hạnh của anh nữa.

Linh thanh thản nhìn theo dáng hình anh ngày một xa dần. Lần này cô sẽ nghe lời anh, sẽ không tiếp tục cố chấp nữa. Nhưng có một chuyện cô vẫn chưa rõ…

“Khoan đã! Anh đừng đi!”

Phong không bước tiếp nữa, quay đầu lại nhìn cô. Những cánh hồng đỏ bay bay trong gió thiêu đốt trái tim cô rạo rực.

“Em muốn biết… anh đã từng thích em chưa?”

Năm ấy trời đông buốt giá, tiếng phong linh rung động lòng người. Năm ấy môi hôn ai tan chảy trên trán ai, lời hứa hẹn của ai dành cho ai. Năm ấy bầu trời cao vợi, mây trắng bay xa xôi. Năm ấy lũ học sinh nhất quỉ nhì ma dẫm đạp lên những chiếc ghế đáng thương, bỏ chạy tán loạn khi trông thấy thầy giám thị đi ra từ cánh gà với khuôn mặt lạnh băng. Rút cuộc sau tất cả, là ai chờ đợi ai, ai ràng buộc ai? Con gái đúng là cứng đầu, chuyện gì cũng muốn truy cùng hỏi tận, nhưng người đã chết còn sợ gì một tiếng chân tình. Phong tự lự một hồi, nhìn trời, nhìn đất, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô, nụ cười nhẹ bẫng như mây:

“Anh đã nói bao nhiêu lần rồi…”

“Anh không thích em…”

“Bởi vì… anh yêu em!”

Bình luận cho bài viết

Nhận xét

Có thể bạn quan tâm

Anh vẫn yêu em đúng không ? Hay hơn

Em mạnh mẽ, nhưng có một chàng trai mạnh mẽ hơn làm em xiêu lòng, …