Home / Đọc truyện / Tiểu thuyết: Cô Dâu Mạo Danh

Tiểu thuyết: Cô Dâu Mạo Danh

Còn mãi hậm hực vì hắn thì một giọng nói trong trẻo từ trong phòng vọng ra làm tôi chết lặng.

loading...

– Ai vậy anh Hùng?

Giọng nói ấy không lẫn vào đâu được.
Tôi vẫn nhớ rất rõ- là giọng của Thiên Vân!

Mặc trên người cái váy trắng mỏng tang. Lại khoác ngoài bằng chiếc áo vet của hắn.

Rất tự nhiên cô ta chạy đến ôm lấy cánh tay hắn, gục đầu lên vai.

– Cô ấy là ai vậy? Hình như em thấy quen quen?

– Là nhân viên đến đưa bản báo cáo thôi. Em quan tâm làm gì?

Hắn….vẫn lạnh lùng!

Cảm giác như tim mình bị ai đó bóp nghẹn- Đau!

Giọt nước mắt như chực trào ra khóe mi.

Tôi cố gắng kìm chế mình.

Giữ nét mặt thản nhiên, nói bằng giọng bình thường nhất có thể:

– Giám đốc!…… bản báo cáo này tôi làm xong rồi……. Không biết giám đốc còn gì ….. cần tôi làm ….. nữa không?

Hắn dửng dưng cầm lấy bản báo cáo trên tay tôi lật lật rồi bảo:
– Không ! cô đi được rồi.

Chỉ chờ có vậy tôi vội vã bỏ đi thật nhanh. Tôi sợ rằng nếu chỉ đứng đó thêm vài giây nữa thôi, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa………….

Cái hành lang không dài lắm lúc tôi đi vào sao mà bây giờ xa thế, tôi có cảm giác như mình đi hoài mà vẫn không tới được phòng làm việc của mình.

Cảm Giác như có cái gì đó mằn mặn chảy vào khóe môi.

Tôi không biết là mình có còn đang bước đi hay không?

Chỉ biết bây giờ tôi đau -rất đau, không chỉ ở tim mà hình như nỗi đau ấy kéo dài xuống …. bụng nữa.

Buồn cười nhỉ?

Tôi chỉ nghe nói nỗi đau trong tình yêu là một nỗi đau “quặn thắt cả con tim” , chứ có bao giờ nghe nói đến “đau bụng” đâu.

Có lẽ vì tình yêu của tôi dành cho hắn vốn dĩ đã không giống ai , nên “đau” cũng chẳng giống bình thường chăng?

Bụng tôi lại co thắt từng cơn.

Chân tôi loạng choạng.

Mọi vật trước mắt tối sầm.

Sau đó…… sau đó………

Tôi không biết gì nữa.

Chỉ thấy như cả người mình được nhất bổng, bay đi nhẹ nhàng.
Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng mà chỉ mới nghe mùi thôi đã biết là ở đâu rồi.

Vâng! mùi ete đặc trưng.

Và ! tôi đang nằm trong bệnh viện!

Tôi chống tay, trườn người ngồi dậy. Thấy nơi bụng mình vẫn còn đau âm ỉ.

Dưới ánh đèn xanh mờ, tôi thấy có người đang ngồi gục đầu bên thành giường.

*Là hắn!*

Hắn đưa mình vào đây ư?

Chẳng phải hắn đang ở cùng cô ta sao?

Sao bây giờ lại ở đây?

Là hắn lo cho mình ư?

Tôi tự hỏi mình rồi lại tự cười cho chính mình:

-” Mày ngốc thật mà. Hắn ta thì làm gì mà lo cho mày chứ?
Chỉ vì một chút vầy thôi mày đã tự suy diễn rồi.”

Hắn và người ta đã đến mức đó rồi, mày còn mong gì có thể thay đổi được tình cảm của hắn chứ?

Lại nhớ đến hình ảnh hắn và cô ta lúc chiều. Bất giác, dòng lệ lại tuôn trào lặng lẽ.

Có phải tôi đã đi sai đường?

Có phải tôi nên buông tay?

Người ta vẫn nói ” Có một nỗi đau gọi là hạnh phúc”

“Hạnh phúc” khi người mình yêu được “Hạnh phúc”

Lau khô giọt nước mắt .

Tôi sẽ chúc phúc cho hắn và người ta!

Những ngày tháng còn lại của tôi và hắn, tôi chỉ cần được ở cạnh hắn , được nhìn thấy hắn vui vẻ , hạnh phúc với tôi vậy là đủ rồi!

Bình luận cho bài viết

Nhận xét