Home / Đọc truyện / Ký ức tuổi thơ của nó !

Ký ức tuổi thơ của nó !

Đây là câu chuyện kế về ký ức tuổi thơ của một độc giả thân thiết gửi về toà soạn, các bạn cùng xem qua nhé!

loading...

Từ lúc còn bé nó chẳng bao giờ có được tình thương của bà ngoại, nguyên nhân đơn giản là vì lúc nhỏ khi sinh mẹ nó ra, mẹ nó không hề đòi mẹ như những người khác. Lúc nó còn là đứa trẻ lên 5 lên 3, nó hay chơi đùa ngoài sân, nhà ngoại và nhà nội nó cách nhau ko đến 100m, nó chơi chơi mãi miết và bỗng dưng nó khát nước nó chạy vào nhà ngoại nó uống nước, bà ngoại nó liếc mắt nhìn nó, 1 ánh mắt đáng sợ…….và nhiều lần như thế nó không còn dám vào nhà ngoại nó uống nước nữa, một lần vì ham chơi quá khát nó phải chạy từ nhà ngoại đến nhà nội nó uống nước, uống thật nhanh 1 cách gấp ráp, bà nội nó bảo tại sao con ham chơi để đến khát nước dữ vậy, những ngụm nước chưa kịp nuốt nó vội vàng trả lời cậu hỏi của nội nó, nó nói: con uống nước lúc nào ngoại con cũng liếc con, bà nội nó rầy nó, bà nội nó nói “ông bà nào lại như vậy???” Nó nước mắt rưng rưng… con nói thiệt mà, bà nội nó im lặng không nói gì cả.

Ba-chau-ben-nhau-compressed

Thời gian thắm thoát trôi qua, nó lớn lên từng ngày như thế, mỗi lần đến nhà ngoại nó, cậu mợ nó đều kêu nó ăn uống gì lấy đi con, nó vội vàng cầm đồ ăn lên đưa vào miệng và ánh mắt đáng sợ đó lại liếc nhìn nó, lúc này nó lớn rồi nó ko còn khóc nữa, nó liền bỏ miếng đồ ăn xuống không thèm ăn nữa… nó giận, nó buồn nó để trong lòng, có những lúc nó bộc lộ ra như 1 đứa “mất dạy”, nó ấm ức, nó tức tưởi mặc cho người khác nói nó như thế nào??? Nó không quan tâm tới bất cứ lời nói của ai dù là Cha Mẹ nó.

Và rồi … Nó cũng đã lớn lên và trưởng thành, trong lòng nó từ trước tới giờ hình như không còn nghĩ rằng mình có bà ngoại, nó làm có tiền, nó không hề tiếc tiền nhưng nó không thể nào cầm tiền cho ngoại nó và nói con cho ngoại tiền để khi nào cần ngoại xài, thỉnh thoảng nó cũng có cho ngoại nó một lần và nó chỉ nói là mẹ con gửi cho ngoại. Nó không thích hay nói đúng hơn là nó ko muốn thể hiện tình cảm của nó.

Đến một ngày ngoại nó bệnh đưa vào bị viện, Mẹ nó điện thoại cho nó “đi làm về con vào bệnh viện thăm ngoại”, nó cũng đi như một trách nhiệm, đến nơi nó chỉ đứng phía ngoài nhìn vào, trong lòng nó có một cảm giác gì đó rất khó tả, nhưng nó không bước vào phòng, nó không hỏi thăm ngoại nó dù chỉ một câu, nó nghe người thân nó nói “bác sĩ bảo ngoại có lẻ không qua khỏi”, nó im lặng và rồi nó lẳng lặng ra về.

Hai tháng sau đó! Vài ngày ngoại nó kêu tên nó, nhỏ chị họ ra nói “nội kêu mầy kìa”, nó dửng dưng và nói “chắc bỗng dưng ngoại nhớ ra mình có đứa cháu ngoại tên đó nên kêu vậy thôi” và nó không bước vào, từ lúc ngoại nó bệnh nó cũng không hỏi thăm tới một câu.

Sáng nó đi làm vừa vào bàn làm việc, điện thoại nó reo, nó bắt máy “alo”, người chị họ nó nói, bà ngoại mất rồi, nó lấy vội cái giỏ sách rồi ra về, trên đường về trong nó có một cảm giác khó tả. Đến nhà ngoại nó, nó bước vào nhìn ngoại nó nằm im trên giường, nó không nói gì, cũng không rơi một giọt nước mắt nào trông khi mọi người trong nhà khóc lóc dữ dội, một lát sau con cháu tranh nhau giành này, giành nọ đại loại như ai giữ tiền cúng điếu, ai là người cầm tiền, ai giữ chìa khóa… nó thấy tức cười nên bỏ đi ra ngoài, nó không làm bất cứ chuyện gì trong thời gian tổ chức đám, nó chỉ đến đó cho có mặt như một trách nhiệm.

Ngoại nó mất đi, đây là lần đầu tiên nó mất đi người thân mà nó không hề thấy đau lòng và cũng không rơi giọt nước mắt nào cả. Có lúc, nó ngồi thẩn thờ suy nghĩ nước mắt nó rơi không lý do, không phải nó buồn vì mất ngoại mà nó tội nghiệp ngoại nó lúc sống không ai quan tâm, chăm sóc khi vừa mất đi thì con cháu rơi những giọt nước mắt giả tạo và tranh giành những lợi ích của bản thân.

Sau những ngày đám nó quay về và trong lòng trống rỗng không buồn mà cũng chẳng vui, cảm giác nó sáo trộn và nó buồn khi nghĩ về những ký ức tuổi thơ của nó. Và có lẻ sau này nó sẽ không bao giờ quên được những điều đáng nhớ về những ngày tuổi thơ của nó nữa, đơn giản vì nó chưa hề có tình thương từ chính người bà của mình.

P/s: Ký ức của một đứa trẻ rất quan trọng thế nên bạn đừng gieo vào đầu chúng những điều đáng buồn, vì chúng sẽ không bao giờ xóa được những ký ức đau buồn đó…!

(Độc giả – Thanh Hồng)

Bình luận cho bài viết

Nhận xét

Có thể bạn quan tâm

Truyện ngắn: Huynh Đệ (cảm động về tình anh em)

Lúc nó ra đời, kế hoạch hóa gia đình quản rất ngặt, trong thôn chỉ …